Trải lòng của một thanh niên viết blog
Vâng thanh niên đó chính là tôi đấy các bạn. Nhớ ngày nào, thanh niên đó viết blog chỉ để khi mình cần tới thì lên lục lại coi làm sao ta. Mới ngày đầu còn chạy trên host free rồi biết đến hostting giá rẻ, rồi mua hostting nhưng còn sợ không dám mua tên miền bởi vì sinh viên tiền âu mà mua, lỡ mà nó cà chớn xài hông được rồi sao. Rồi có một ngày thanh niên này cũng đi mua tên miền và lại kiếm tên miền giá rẻ, custom, setting đồ các kiểu, bởi vì cũng có ít vốn kinh nghiệm mà hồi đầu năm 2 chạy đi làm web cho người ta, lúc đó cũng chịu chơi lắm, phải nói là làm một hệ thống cũng khá lớn un, mà làm một mình fullstack un. Làm giao diện, xử lý backend, up lên host, cấu hình domain sạch bách un. Mà lúc đó lần đầu cấu hình domain – domain xịn xò nhe, người ta mua cả mấy trăm ngàn gần trịu lận, đưa mình cấu hình – vài ngày cái nó bị này, vài ngày bị kia, nhiều lúc cảm thấy tủi tủi sao ớ, tụi bạn đi học khoẻ re còn mình đi học, ổng hổng điện sáng cũng chìu, tối.
Thôi không nói đó nữa, thanh niên mua tên miền xong, hấp tấp khờ dại làm mất hết tất cả mã nguồn, lúc đó “trời ơi bài viết của tui”, hên là cái database còn nếu không là cũng chẳng viết blog như bây giờ nữa, rồi thanh niên lại cậm cụi up mã nguồn lên và nhận thấy những tấm hình trong bài viết hoàn toàn mất sạch, rồi cũng phải cố gắng ngồi chỉnh sửa bài viết lại, cập nhật lại hình cho bài viết, thiệt là cực khổ trớ trêu, cuối cùng cũng cài đặt xong xui, rồi thì cũng nghĩ sao để web lên google ta. Và khi làm được, cảm xúc thần người ra là có thật, mình làm được rồi sao trời ơi k tin un. Và rồi thanh niên đó cứ cậm cụi viết – vẫn đi chơi, sinh hoạt bình thường nhe nhưng dành thời gian cho nó nhiều hơn thôi – mỗi bài viết ra lại đem index google, từng bài viết là một niềm vui dù chắc là cũng chưa ai biết đến trang.
Rồi sau vài ngày, chính thanh niên này lại đặt những câu hỏi: sao biết được bao nhiêu người thăm trang web ta, sao biết được bài viết được bao nhiêu lượt đọc ta. Rồi cũng tìm thấy đáp án cho những câu hỏi, thật là vui dù chưa có lượt truy cập web nào. Ngày qua ngày, nhìn lại bài viết mà ngạc nhiên, trời mình viết được nhiều bài vậy sao? Vì lúc xưa tập làm văn 2 tiết là lúc chán nhất, rặng mãi chẳng ra chữ nào. Rồi từ từ thấy 2 lượt truy cập, thanh niên này mừng thầm cho thảnh quả của mình, rồi chuyện gì đến cũng đến, vừa vào trang quản trị, nó thông báo có một comment của một bạn, bạn bảo rằng “hướng dẫn óc chó, xoá bài viết dùm đi, thân”. Lúc đó bao hy vọng, bao động lực đều sụp đổ, rồi mình xem lại bài viết đó, à mình viết cũng óc chó thiệt, rồi từ đó rút kinh nghiệm cho những bài viết sau. Phải nói bạn comment cho mình đã cho mình nhìn lại và thay đổi, tui phải cảm ơn bạn nhiều, nếu bạn có đọc được bài viết này, cho mình xin lỗi bạn đã không cho comment đó xuất hiện trên trang, vì suy nghĩ nông cạn của mình nếu có comment như vậy, ai mà zô đọc nữa đây.
Và một ngày đẹp trời, thanh niên lại có động lực trở lại, khi nhìn thấy được lượng truy cập lớn, con số người truy cập lên đến 22 có khi lên tới bốn mươi mấy người truy cập cùng lúc, trời ơi thiệt hả. Bao cảm xúc bủa vây thanh niên này. Rồi từ đó thanh niên dường như có niềm đam mê viết blog, và thanh niên đó cảm nhận rằng, sau tui bây giờ học gì cũng nhanh hơn trước. Học xong rồi chia sẻ nó trên blog, đó lại là một lần học nữa của thanh niên.
Tôi không biết có ai hỏi rằng: sao thanh niên này mỗi ngày đều mỗi viết bài post lên blog vậy, mà còn 2,3 bài nữa có ngày cả 7 bài un!
Nếu có thì tui cũng xin trả lời là bởi vì riêng tui, tui thấy mỗi ngày đều có những thứ hay, những thứ mới để tìm hiểu và tui cũng đã từng đọc rất nhiều sách về phát triển bản thân, nói rằng: trên dòng sông nếu chúng ta không tiến thì chúng ta sẽ bị lùi lại chớ không phải là chúng ta đứng yên tại vị trí đó. Do vậy, mỗi ngày tui học một cái mới tui đều có những ý tưởng để chia sẻ trên blog này, ngay cả khi đó chỉ là những video trên facebook mà với nhiều người coi xong rồi bỏ qua.
Và chắc chắn rằng thanh niên này sẽ cố gắng ít nhất mỗi ngày một điều mới để chia sẻ lại trên trang blog này, đầu tiên là vì mình – sau này có thể mình cần lại thì vào đây kiếm không cần phải tìm hiểu lại từ đầu – và cũng là vì các bạn. Xin chào!!!!